2008年8月23日土曜日

Cam Ly - Uoc Mo Cua Toi 2



Tài: Không nói với em nữa.Coi khoai lang chín chưa ăn cho chắc bụng.Đánh một giấc no nê chuẩn bị tinh thần cho ngày mai.
Ly(cô gái): Ăn từ từ thôi đó.
Quan Hai: Công việc của cậu lo sổ sách chi tiêu nhân công cho tôi.Cố gắng mà làm việc,tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.
Tài: Dạ.
Người hầu: Dạ thưa ngài, có quan thống đốc Nhật tới thăm.
Quan Hai: Dạ chào ngài,chào tiểu thư.
Thống đốc: Sao khách sáo vậy? Tôi với ông là người nhà cả mà. Chào ông hai đi con.
Tiểu thư: Xin chào.
Quan Hai: y cha! Mới ngày nào là một cô bé. Mà bây giờ tiểu thư xinh đẹp quá...Dạ! mời,mời hai vị vào nhà.
Thống đốc: Mời,lúc ông còn ở bên Nhật,nó còn nhỏ xíu. Càng lớn càng phá phách. Một hai đòi theo tôi qua đây để tìm hiểu thêm tiếng Trung Quốc.
Quan Hai: Chà,với tài trí thông minh của tiểu thư chắc chắn sau này là một kì tài cho ngài đó.
Thống đốc: Ông cứ khen nó hoài. Phải chi ông tìm được con trai của ông. Tôi với ông sẽ là thông gia. Mà sau này....
Quan Hai: Thật đáng tiếc,đã nhiều năm nay, tôi đã cất công tìm kiếm. Nhưng tìm không ra. Chắc là ý trời, không cho tôi diểm phúc được làm thông gia với ngài.
Thống đốc: Tại sao lại là ý trời. Người Trung Quốc các ông có câu. Nhân định thắng thiên.
Tài: Nhân định, thắng thiên.
Thống đốc: Tôi nghỉ không bao lâu nữa,ông sẽ tìm được. Và, ly rượu này tôi chúc ông toại nguỵên.
Quan Hai: Dạ,cám ơn ngài.dạ!
Tiểu thư: Thưa ngài con muốn tìm một gia sư để học thêm tiếng Trung Quốc.
Tài: Tôi sẽ là gia sư...Thế là tôi đã trở thành gia sư cho tiểu thư, một công việc mà tôi chưa từng biết qua. Chính bản thân tôi cũng không biết tại sao lại buộc miệng buông ra tiếng ấy. Có lẽ do bản năng của tôi, vội vã nói ra. Vì tôi biết đây là con đường tiến thân nhanh nhất, hay đúng hơn cơ hội không thể có được lần thứ hai, nếu đã lở đánh mất....Em biết hôm nay anh đã xin được việc làm gì không?
Ly: Việc gì vậy anh ?
Tài: Không phải là quản gia, mà là gia sư đó.
Ly: Gia sư.
Tài: Gia sư cho một cô tiểu thư.
Ly: Trời ơi! Hay quá ta. Vậy thì hôm nay em sẽ đãi anh một bữa khoai lang nướng no bụng luôn....Anh.....khoai còn nóng đó.
Tài: Anh biết rồi...Anh đi nhe.
Tài: Khoai lang nướng.
Tiểu thư: Ăn susi không?
Tài: Vị cay nồng của susi nó cứ làm sao đó. Tẻ nhạt, vô vị. Thì ra nó không thể nào so sánh được với khoai lang nướng.
Hương vị khoai lang ngọt ngào mà ngày ngày Ly đã gói theo cho tôi dùng bữa.
Cứ sau mỗi buổi chiều đi làm về. Nhịp tim của hai chúng tôi cứ hồi hộp chờ đợi nhau,như thuở ban đầu. Dù những mệt nhọc, dù những mồ hôi của Ly đã rơi đầy trên nhánh sông này.
Ly: Tôi đã biết hãnh diện về anh Tài. Ngày nay anh đã là gia sư, mà là gia sư cho người Nhật. Tự hào làm sao, khi mai này người ta không gọi tôi là con bé chèo đò, mà biết đâu lại là bà gia sư.
Cứ nghỉ tới là tôi và anh lại bậc cười. Chính vì những điều ấy đã làm nên một niềm tin. Và không cho phép tôi có bất kì một hoài nghi nào về anh. Dù rằng người ngày ngày kề bên anh là một tiểu thư đông phương xinh đẹp.
Tài: Có lẽ thời gian này sách vở không còn làm cho tiểu thư phấn khởi học thêm tiếng Trung Quốc nữa. Nàng đòi ngắm cảnh xem hoa để tham khảo thực tế hơn,và nhất là được gần tôi hơn.
Tôi biết điều đó sẽ có lỗi với Ly, nhưng nếu như không chiều theo ý muốn của tiểu thư thì tôi lại mất việc và mất luôn cả tương lai. Tôi nghỉ Ly cũng hiểu được điều này.
Quan Hai: Sao vậy...? Tiểu thư thiệt là thông minh. Mới một thời gian ngắn mà thông thạo tiếng Trung Quốc như người bản địa vậy.
Thống đốc: Gía như tên gia sư đó là người con thất lạc của ông thì hay biết mấy .
Quan hai : Dạ . Ngài thương tui mà nói vậy . Chứ làm thông gia với ngài ai mà không ước muốn .
Thống đốc : Vậy con ông có ấn tượng hay dấu vết gì đặc biệt không ? Có không ? Biết đâu có dịp thì hữu nào đó, tôi có dịp gặp thì sao .
Quan hai : Tôi nhớ không lầm thì ......A , bên tay phải . À , tay trái có vết thẹo dài .
Ly : Em thấy bầu trời đâu có gì lạ đâu . Sao anh đâm chiêu giữ vậy ?
Tài : Có chứ .Bầu trời hôm nay tuy không trông xanh vì những áng mây buồn bã che khuất . Nhưng với anh , sau lớp mây buồn đó là một mặt trời rực lửa , đầy vinh quang .
Ly : Anh nói gì em không hiểu gì hết ?







2008年8月14日木曜日

Cam Ly - Uoc Mo Cua Toi 1

Cam Ly - Uoc Mo Cua Toi 1

人気女優、カム・リー主演ドラマ。




(冒頭のインタビューの後、本編から)
Bà Gìa: Hai đồng xu tiền phong,cho con thêm nữa nữa nè.
Cô gái:Dạ! cám ơn ạ!
Đàn ông: Đò ơi !
Tài: Đò ơi!
Cô gái: Em biết rồi.Em qua liền.
Đàn ông: Ngày nào cô cũng vất vả vậy sao?
Cô gái: Còn các chú các thím ủng hộ là mừng rồi.Chỉ sợ không có ai ủng hộ thì lấy gì mà ăn hả chú.
Đàn ông: Thằng Tài thiệt là tốt số.Thế gian này không ai như cô,suốt ngày đưa đò lo nó ăn học.
Cô gái: Thì cũng phải để anh Tài ăn học để biết với người ta chứ.
Mai mốt anh có việc làm anh lo lại cho con.

Đàn ông: Tiền nè,cám ơn.
Cô gái: Dạ!Cám ơn.
Đàn ông: Cậu thiệt là có phước đó,một tay nó tảo tần lo cậu ăn học.
Mai mốt công thành, danh toại đừng có quên nó đó.

Tài: Con biết rồi.
Học xong có việc làm là con lo đám cưới liền.

Ha,thoải mái quá.
Cô gái: Có tin vui anh muốn nói với em phải không?
Tài: Ngày mai anh sẽ thử việc tại nhà Quan Hai.
Nếu có việc làm rồi, anh sẹ giúp em đở vất vã hơn.

Cô gái: Ủa, anh chưa học xong mà.
Sao xin việc sớm quá vậy?
Em không cần anh giúp đở đâu.

Tài: Anh là thân nam nhi.
Mà tối ngày chỉ lo học.
Để em sớm hôm đưa đò chở khách lo cho anh từng li từng chút.

Cô gái: Có gì đâu.Thì anh phải lo đi học mà.
Mai mốt anh học xong rồi,thì anh lo lại cho em.
Em và anh,hai đứa cùng mồ côi,em chỉ có mình anh,không lo cho anh thì biết lo cho ai bây giờ.

Tài: Tại số mình nghèo,ước gì,mình cải được số trời.
Phải chi anh là con của quan này quan kia thì đâu phải như bây giờ.

Cô gái: Sao anh lại nói vậy?
Bộ nghèo là xấu lắm sao?
Ước mơ của em,chỉ có mình anh thôi.
Mà bây giờ nhìn anh cũng giống công tử lắm chứ bộ.
Da dẻ hồng hào,tay chân không có vết xẹo nào hết.
Ai dám nói anh là con nhà nghèo đâu.

Tài: Sở dĩ là,anh ước như vậy,chỉ muốn cho em đở khổ mà thôi.
Cô gái: Em tưởng anh đi học quen được cô tiểu thơ nào rồi chứ.
Tài: Anh đâu có quen ai đâu.
Mà là,anh bỏ em luôn đó.

Cô gái: Anh dám.......chết anh nà....trời ơi cho chết anh nà............
Tài: Khoan đã ,thôi...
Cô gái: Đứng lại....đứng lại đi...
Cô gái: Tình yêu của chúng tôi đã đong đầy nhiều kỷ niệm và đầy ắp tiếng cười.
Vì nghèo và mồ côi ma hai đứa đã trưởng thành.
Tuy hai đứa chưa chính thức làm đám cưới,nhưng với tôi, đã xem anh như một phần của cuộc sống và còn hơn chính bản thân tôi.
Anh buồn tôi sẽ buồn.

Tài:Anh vui là tôi sẽ vui chứ gì?
Trời ơi.Câu này em đã nói không biết bao nhiêu người rồi.
Làm ơn đi, coi chừng người ta không gọi em là con bé chèo đò mà là Bà Tám bây giờ.

Cô gái: Ai nói kệ người ta.
Chứ không lẽ bây giờ em đi nói với người ta,anh là kẻ thù của em.
Bộ người ta tin sao.....